Người ở Hà Giang gọi xã Sủng Là là “ốc đảo”.

Đất ở đây khá tốt, nhờ sự bồi lắng của lớp đấp mùn do những trận mưa kéo xuống từ những khe đá tai mèo cao nhọn hoắt. Người Mông ở Sủng Là trồng tam giác mạch trên đồi đất cao, trồng ngô, lúa ở vùng đất bằng đáy thung lũng. Chen lẫn trong màu xanh non của ngô, lúa, màu tím của hoa tam giác mạch là màu xanh già của rừng sa mu.

Đến Sủng Là vào những ngày chủ nhật, từ sáng sớm khi sương chưa tan, trên những con đường mòn thấp thoáng bóng váy áo sặc sỡ của những cô gái Mông dắt ngựa xuống chợ, dìu dặt tiếng khèn mỏng như sợi tơ bay ra từ những khe núi hẹp của các chàng trai Mông mặc áo nhuộm chàm, quần thụng say sưa gọi bạn tình.

Đến thăm Sủng Là, du khách sẽ được ăn mèn mén đồ, đựng trong những chiếc quẩy tấu bằng tre đan rất đẹp, ăn bát thắng cố ngọt lịm, thơm mùi thảo quả. Nhưng vui nhất là khi chợ tan có hàng trăm đôi nam, nữ người Mông đã tìm được nhau ở chợ, đưa nhau về với lời thì thầm, rúc rích trên những nẻo đường mòn đã bắt đầu ướt sương chiều.